Bây giờ tôi đang rất suy sụp. Ngay từ đêm tân hôn vợ chồng tôi đã trục trặc. Mà đâu chỉ có trục trặc, anh ấy còn đánh tôi. Tôi bắt đầu thấy niềm tin vào hôn nhân đang dần mất đi. Có thật tình yêu của chúng tôi đã bị chôn vùi ngay từ sau phút giây chính thức thành vợ chồng?Xin chia sẻ đến chuyên mục tình yêu giới tính để mọi người có thể cho tôi ý kiến tốt nhất.
Chồng tôi đã từng là một người đàn ông rất tuyệt vời. Anh hơn tôi 6 tuổi, là thạc sĩ kinh tế nhưng bây giờ đã có thêm bằng cử nhân luật. Yêu nhau 2 năm, hầu như anh chưa làm tổn thương tôi lần nào. Chỉ có tôi là hay dỗi, tức lên còn cào cấu anh ấy.
Tôi nhớ có lần anh hẹn xong rồi lại quên bẵng. Quá giờ hẹn một tiếng đồng hồ, tôi ngồi khóc trôi cả son phấn anh mới quáng quàng chạy đến nhưng tôi không cho vào nhà. Sau đấy anh tìm bằng mọi cách chuộc lỗi. Anh cầm 100 bông hoa hồng đứng trước nhà đang lúc trời mưa tầm tã nhưng tôi vẫn không thấy nguôi giận. Anh phải xin nghỉ phép, "book" một chuyến đi Đà Lạt tôi mới chịu làm hòa.
Anh đi công tác xa nhà 300 km, nghe tin tôi bị cảm là anh lập tức chạy về. Anh cũng hay ghen nhưng vô cùng đáng yêu. Anh trân trọng tôi còn hơn bản thân mình, thậm chí tôi nghĩ còn hơn cả bố mẹ anh ấy.
Tính tôi thì nóng, dễ mất tự chủ nhưng bù lại rất chung thủy. Với cả tôi nghĩ tôi hơn các cô gái khác nhiều mặt nên anh mới yêu tôi nhiều đến vậy. Kỉ niệm đẹp của chúng tôi trước khi cưới còn rất nhiều, kể ra chỉ thêm đau lòng.
Đêm tân hôn anh đã đánh tôi, đó là vết thương sẽ hằn trong tim tôi mãi mãi."Vết thương sẽ liền thành sẹo, nhưng vết sẹo cứ lớn lên mãi". Đó là tâm trạng của tôi lúc này. Dù đã 2 ngày trôi đi, tôi vẫn không quên được ác mộng này.
Đám cưới xong hai vợ chồng tôi về nhà riêng để chuẩn bị cho sáng hôm sau đi tuần trăng mật. Thật sự cả ngày làm cô dâu tôi rất mệt, không nhấc nổi tay chân để dọn dẹp nhà cửa. Hành lý cho ngày mai tôi cũng chưa chuẩn bị.
Chồng tôi lúc đấy đã giã rượu nhưng vẫn có vẻ mệt, liên tục giục tôi đi mua gì đấy về ăn. Lúc đấy đã hơn 9 giờ tối. Trước đây anh chưa bao giờ để tôi ra ngoài một mình sau 8 giờ. Tôi cáu bảo tôi cũng đói và bảo anh đi đi.
Cuối cùng anh đi nhưng bảo tôi sửa soạn áo quần bỏ vào vali để mai đi sớm. Tôi đã định thế, lúc anh vừa đi thì bạn tôi gọi điện. Tôi ngồi buôn với bạn một lúc thì anh về. Thấy tôi vẫn nằm trên giường anh làu bàu quăng đồ ăn trên bàn rồi mở tủ vứt áo quần vào vali. Anh vứt chứ không phải xếp.
Tôi thấy thế mới nói "ai làm gì anh mà anh hằn học, lúc trước anh chạy xe máy 300 km để về gặp em được mà bây giờ không đi mua đồ ăn cho em được sao?". Anh biết sai nên im lặng .
Tôi ngồi xếp áo quần thì thấy anh lấy nhầm một cái quần đùi đã sứt chỉ của anh. Vì thế, tôi bảo anh đừng mang đi nữa, trên đường đi mua là xong. Anh nói tôi khâu đi. Bình thường tôi đâu hà nề gì việc đó, nhưng thật tình cả ngày hết cầm cốc rồi cầm bó hoa cưới tay tôi cứ run lẩy bẩy. Đã thế đang đói nên có dấu hiệu hạ đường huyết tụt canxi rất mệt. Lúc đó cầm búa còn dễ chứ cầm chỉ xâu kim là bó chiếu.
Tôi đã nói tôi mệt mà anh lại tiếp tục cằn nhằn tôi đỏng đảnh "con nhà lính tính nhà quan". Ngày xưa chính cái dịu dàng đó anh mới yêu tôi, bây giờ lại lên án là đỏng đảnh khó chiều. Rồi nói nhiều, anh có vẻ lại có ý chê gia đình tôi thấp kém hơn nhà anh.
Đúng là mới kết hôn đã bắt đầu hóa yêu thành ghét. Tính tôi nóng lại đang mệt nên thẳng chân đá luôn vali văng xuống giường, đồ đạc tung ra khắp phòng. Anh cũng không vừa, trợn mắt lên như sắp ăn tươi nuốt sống. Tôi cũng trừng mắt lại.
Anh đầu hàng trước, bỏ đồ đấy bày cháo ra hai tô và ngồi xuống ăn. Tôi cũng đi đến ăn, thấy trong tô cháo có hành tây. Cơn giận thứ hai lại bốc lên. Chồng biết tôi không thể ăn hành tây từ lúc mới quen, vậy mà tối nay khi vợ chồng đang lục đục thì anh lại để người bán cho vào. Tôi thấy như là anh ấy cố ý.
Tôi lấy thìa gạt hành đi nhưng hơi mạnh tay nên bắn vào mắt anh. Chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Vậy mà anh bỗng lồng lộn lên, túm lấy cổ vợ mà tát hai cái liền. Anh còn nói tôi được đằng chân lân đằng đầu. Trên cả hoảng sợ và sững sốt, tôi bất ngờ vì bị đánh và không ngờ chồng mình lại thú tính đến như thế.
Tôi hét lên và chạy lên giường trùm chăn khóc. Tôi cũng tháo cả nhẫn cưới để ngay ở bàn cho anh nhìn thấy. Tim tôi tan nát, từ một người yêu hoàn hảo, chỉ vừa đám cưới, anh đã biến thành kẻ vũ phu. Tôi đau và thấy mất liêm sỉ vì anh. Cái tát đó có sức nặng quá lớn, nó hủy hoại tình yêu và niềm tin của tôi.
Sau đấy anh rất biết lỗi nhưng tôi không cho anh nằm cùng. Kết quả là anh quỳ cả đêm ở đầu giường xin tôi tha lỗi. Anh cứ hứa và xin được làm bất cứ điều gì để tôi tha lỗi nhưng tôi thấy điều đó lúc này mới giả dối làm sao. Anh đã thay đổi, thực sự thay đổi. Tôi cũng không đi tuần trăng mật vì chưa hết sốc và thất vọng.
Tôi vẫn yêu anh nhưng xót xa cho mình quá. Chỉ mới đêm đầu tiên vợ chồng đường hoàng ở bên nhau mà anh đã đánh vợ. Sau này chung sống lâu dài còn nhiều mâu thuẫn, dễ gì anh không hành hạ tôi hơn thế.
Tôi xin mọi người cho tôi một lời khuyên? Tôi có nên tha thứ cho người chồng mới cưới của mình không hay ly hôn luôn ngay khi cuộc sống gia đình mới chỉ bắt đầu? Tôi đau đớn và suy sụp quá. Hôn nhân 1 ngày, chua chát mỉa mai làm sao.
Tin khác: Yếu tố làm khó đàn ông trong chuyện ấy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét