Cứ đi đến đâu, nhìn thấy gì là anh lại gợi ý tôi về bảo bố mẹ “đầu tư”. Anh nói trơ trẽn đến mức tôi không tin người bên cạnh mình lại là chàng trai hào phóng, mạnh mẽ tôi từng hò hẹn.
Giờ mà có ai hỏi thăm vì sao phải nhập viện, tôi cũng chỉ biết vẽ ra những lý do chung chung kiểu như bị cảm, bị ốm, bệnh gan tái phát. Thậm chí, theo blog tam su khi có người nghi ngờ rằng vợ chồng trẻ chăn gối quá đà nên mới đổ bệnh, tôi cũng nhận. Tôi chấp nhận tất cả mọi lý do, ngoại trừ lý do thực sự khiến tôi choáng và buồn đến mức phải nhập viện, đó là âm mưu hèn hạ của người chồng mới cưới mà đến giờ này tôi mới nhận ra.
Tôi năm nay 29 tuổi. Tôi gặp anh, người chồng hiện tại của tôi trong một buổi liên hoan cuối năm của công ty chồng. Khi đó, chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh của công ty mà người quen tôi là chủ tịch hội đồng quản trị.
Khi gặp anh, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ là bạn chứ nói gì đến chuyện yêu đương bởi lẽ tôi và anh là hai người khác nhau hoàn toàn. Anh cao lớn, đẹp trai, hiểu biết và được xem là nhân lực chủ chốt, con cưng của công ty. Trong khi đó, tôi thấp bé, xấu và lại hơn anh một tuổi và theo như nhiều người thì tôi đã chớm bị ế.
Tôi chỉ hơn anh ở điều, tôi là con gái thành phố, gia dinh va xa hoi có điều kiện kinh tế khá giả trong khi anh là dân tỉnh lẻ, vẫn lang thang thuê nhà.
Vậy nhưng khi gặp anh, tôi thấy mọi khoảng cách bị rút ngắn lại nhờ sự cởi mở, nhiệt thành và thẳng thắn của anh. Tôi đã hạnh phúc vô cùng khi nghe anh mộc mạc ngỏ lời yêu thương.
Khi thấy chúng tôi hò hẹn, nhiều người ở công ty anh đã gièm pha rằng anh ham giàu còn tôi hám sắc. Nhưng dẫu vậy, tôi bỏ ngoài tai mọi điều và tin vào lựa chọn của mình. Tôi tin vào tình cảm của anh.
Và trong suốt thời gian yêu nhau tôi đã thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi cảm thấy may mắn vì vào tuổi này mà tôi vẫn gặp được người chồng như ý như vậy. Tôi thích sự cởi mở, tình cảm chân thành và cả sự tự tin của anh.
Dù anh có gia cảnh nghèo khó, vẫn còn đi chiếc xe máy cà tàng nhưng anh không ngại ngùng khi đến biệt thự nhà tôi.
Anh cũng xem chuyện phóng xe máy vè vè cạnh xe ô tô tiền tỉ của nhà tôi là bình thường, anh coi chuyện tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ. Những hành động này của anh khiến tôi càng thêm tin tưởng và nể trọng anh.
Trong khi bàn về tương lai, anh luôn bảo rằng sau này cưới xong hai vợ chồng sẽ đi thuê nhà và tự tay làm lựng mua căn nhà cho riêng mình. Anh không bao giờ tính đến tiền của tôi, nhà tôi trong kế hoạch tương lai. Trong khi tôi từng đọc được sự toan tính khi yêu một cô con gái nhà giàu như tôi ở những người đàn ông khác thì thấy một người như anh, tôi cảm động thực sự.
Vậy nên sau 8 tháng yêu đương, anh ngỏ lời cầu hôn, tôi đã nhận lời ngay và mong chờ đến ngày được chung sống. Và chúng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc trọn vẹn trong sự vui mừng của hai bên gia đình.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy nhanh chóng vỡ vụn ngay trong tuần trăng mật khi mà chúng tôi thực sự sống đời sống vợ chồng.
Tôi không bao giờ hình dung được rằng giữa thời điểm lãng mạn như tuần trăng mật mà tôi lại phải nghe những toan tính hèn hạ, những lời tệ bạc từ người chồng của mình như vậy.
Tôi còn nhớ khi ngồi bên bãi biển ngắm những tòa nhà xây kiểu biệt thự xung quanh, anh ôm tôi vào lòng và mắt tha thiết nhìn tôi bảo: “Vợ chồng mình quá xứng để ở trong những nhà như kia.”. Tưởng anh vẽ ra kế hoạch tương lai làm ăn gì, tôi cũng mơ màng lắm nhưng tôi chợt ngã ngửa khi nghe anh bảo: Em về thuyết phục bố mẹ đầu tư đi nhé. Đằng nào cũng công xây nhà, xây nhà đẹp một lần cho xong.
Rồi một hôm khác, khi hai vợ chồng ngồi ăn cơm tối, anh chợt bảo, anh đi xem bói bảo nếu năm nay vợ chồng tôi mua xe ô tô là tốt lắm. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh đã gợi ý ngay rằng quê nhà anh xa, có cái xe ô tô thì vợ chồng cũng tiện đi lại và không phải lếch thếch ra bến.
Đâu chỉ có vậy, chỉ mấy ngày đi trăng mật cùng nhau thôi mà anh đã gợi ý tôi về bòn rút tiền của bố mẹ tôi để mua đến cả trăm thứ. Ngoài nhà, xe hơi, anh còn gợi ý cả cổ phần công ty,….
Cứ đi đến đâu, nhìn thấy gì là anh lại gợi ý tôi về bảo bố mẹ “đầu tư”. Anh nói trơ trẽn đến mức tôi không tin người bên cạnh mình lại là chàng trai hào phóng, mạnh mẽ tôi từng hò hẹn.
Cho đến một hôm, vì không chịu nổi những toan tính của anh, tôi đã sẵng giọng rằng: Anh lấy em hay lấy của cải nhà bố mẹ em mà suốt cả tuần vừa rồi ở bên em mà anh chỉ toan này tính nọ. Tôi bảo rằng tôi chẳng bao giờ xin bố mẹ đồng nào đâu.
Nghe tôi nói vậy, anh đổi giọng và nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai ngay: Đời cái gì cũng có giá cả thôi, cô nghĩ cô giỏi, xinh đến tầm nào mà bắt chồng phục vụ. Nói trắng ra nhé, tôi lấy cô cũng một phần vì nghĩ có gia đình bên ngoại vững chắc. Cô muốn cư xử sao thì tùy…Anh bảo có chấp nhận được điều ấy thì mới ở được với anh.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng vì đã tin tưởng lầm một người đàn ông. Từ hôm nghe những lời anh nói tôi đã thật sốc đến độ không muốn ăn và gần như thức trắng cả đêm.
Vì lẽ đó nên sau tuần trăng mật, tôi đã đổ bệnh thực sự, tôi gần như rơi vào trạng thái kiệt sức và khi về nhà tôi đã cuống cuồng vào viện nằm tĩnh dưỡng và cũng để suy nghĩ mọi chuyện.
Liệu tôi có thể sống cả đời với một người chồng toan tính như thế này không và điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không đáp ứng đủ những yêu cầu của anh? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi không, hãy cho tôi lời khuyên?
Xem thêm: báo pháp luật